Old school Swatch Watches

Kho Truyện   |    Blog entry

Câu chuyện chưa hề bắt đầu

Những Năm Tháng Vội Vàng Khi một cánh cửa đóng lại, cánh cửa khác sẽ mở ra Yêu và trọng /p] [p]Tôi không đồng ý, nhưng tụi nó bảo nếu tôi không nhận thì không bạn bè gì hết và khuyên tôi nên nhận số tiền đó.[/p] [p]***[/p] [p]Tuổi học trò ai cũng có những ký ức đẹp, khó quên để rồi nó sẽ mãi sống trong lòng bạn, nó gợi nhớ cho bạn về một thời áo trắng cắp sách đến trường, thật ngây ngô và hồn nhiên. Đối với tôi thời "Vàng Anh" có lẽ đã để lại trong tôi một ký ức không thể xóa nhòa.[/p] [p][img]images/Phuongvtm/2014.02/vang-anh-oi.jpg[/img][/p] [p]Thời "Vàng Anh" của tôi được bắt đầu khi tôi học lớp 8 và nó huy hoàng nhất là khi tôi bước sang năm lớp 9, năm cuối của cấp II. Gọi là thời "Vàng Anh" bởi chúng tôi, sáu đứa bạn thân, cùng làng, học chung một lớp đã thành lập cái nhóm gọi là " Vàng Anh", với ước mơ được tung cánh bay tự do trong bầu trời này như những chú chim Vàng Anh kia. Sáu đứa chúng tôi lúc nào cũng đi cạnh nhau từ những buổi đi học chính thức trên trường cho đến những buổi đi học thể dục hay đi lao động.[/p] [p]Có lần tôi quy phạm phải ở lại lao động sân trường sau giờ học thể dục, thế là năm đứa kia ở lại đợi tôi lao động xong rồi cùng về mặc dù trời đã rất trưa. Nghĩ tới lúc đó tôi lại thấy vui. Khi nhóm chúng tôi mới thành lập bố mẹ của chúng tôi đã rất lo lắng bởi lẽ các bậc phụ huynh sợ chúng tôi sẽ mãi ham chơi mà quên việc học hành. Nhưng chúng tôi không bao giờ làm cho bố mẹ phải lo lắng vì chúng tôi luôn biết giúp đỡ nhau trong học tập.[/p] [p]Cứ mỗi tháng chúng tôi chọn ra một ngày gọi là họp nhóm. Vào ngày đó chúng tôi sẽ tập trung lại nhà một đứa trong nhóm, gom tiền lại rồi tổ chức nấu ăn giống như một buổi party nho nhỏ mà giới trẻ bây giờ thường hay gọi ấy. Ngày hôm đó chúng tôi sẽ tự đi chợ, tự tay nấu những món ăn mà chúng tôi thích. Sau khi ăn uống no nê, chúng tôi lại ngồi lại với nhau rồi mỗi đứa một bài hát cho nhau nghe. Hát cho hả hê, chán chê thì chúng tôi lại chuyển sang tiết mục "tâm sự của con gái". Chúng tôi thi nhau kể nào là chuyện có một anh chàng nào đó đang cưa cẩm một đứa trong nhóm, hay như chuyện có đứa đang bị cảm nắng rất cần tư vấn, nói chung là vô số chuyện trên trời dưới đất nhưng không phải ai cũng biết.[/p] [p]Cái thời đó chúng tôi có vô số chuyện, vui có, buồn có, nhưng có một chuyện thực sự làm tôi nhớ mãi không quên mặc dù khi có dịp ngồi lại với lũ bạn tôi thường hay kể lại câu chuyện ấy nhưng bọn chúng chẳng nhớ gì cả. Đó là vào năm tôi học lớp 9, lúc ấy tôi giữ chức thư ký kiêm thủ quỹ của lớp. Thầy chủ nhiệm tin tưởng giao cho tôi thu nhận tiền học phí của các bạn trong lớp khi thầy không có tiết dạy trên trường. Công việc đó tôi đã làm rất tốt trong học kì 1, vấn đề nảy sinh ở đầu học kì 2. Lúc đó tôi có thu học phí của một bạn trong lớp. Lúc thu thì bạn đã nộp đủ cho tôi và tôi cũng đã cho bạn ký tên vào cuốn sổ thu tiền của tôi. Nhưng đến khi tôi gặp thầy chủ nhiệm nộp lại khoản tiền ấy thì tôi phát hiện tờ năm mươi nghìn đồng không cánh mà bay. Tôi không biết là do tôi đánh rơi ở chỗ nào hay vì một lý do nào đấy mà tờ tiền ấy đã bị thất lạc. Vào thời đó thì đây là một số tiền không nhỏ đối với chúng tôi. Vào giờ ra chơi thấy tôi hoảng hốt thì thầy chủ nhiệm mới hỏi tôi có chuyện gì vậy? Tôi ấp úng không trả lời nhưng vì tôi cũng không giấu chuyện này được với thầy. Sau khi biết chuyện thầy bảo tôi cứ an tâm số tiền đó thầy sẽ bù vào, lúc đó tôi không đồng ý, tôi nói với thầy:[/p] [p]- Em sẽ bù lại số tiền đó thầy à.[/p] [p]Thầy lại nói:[/p] [p]- Em lấy đâu ra số tiền đó mà bù vào chứ?[/p] [p]- Em có tiền lì xì tết mà thầy. (Vì lúc đó là tuần học đầu tiên sau tết)[/p] [p]Nhưng tôi biết gom hết tiền lì xì tết của tôi cũng không đủ được. Nhưng tôi cũng biết hoàn cảnh nhà thầy cũng khó khăn lắm, tôi không muốn thầy phải bù số tiền đó. Thầy nhất quyết không đồng ý, thầy lấy trong ví tiền của mình tờ năm chục rồi đưa cho tôi, tôi không chịu nhận số tiền ấy nhưng thầy làm ra vẻ mặt nghiêm nghị nên tôi miễn cưỡng nhận lấy số tiền. Bước vào lớp mà lòng nặng trĩu, tôi ngồi vào bàn. Mấy đứa bạn ngồi cạnh tôi thấy vậy liền hỏi:[/p] [p]- Có chuyện gì vậy?[/p] [p]Tôi nói:[/p] [p]- Không có gì đâu.[/p] [p]Bỗng dưng trong đầu tôi lúc này nãy ra một ý định, thằng bạn ngồi cạnh tôi gia đình nó cũng khá giả, mấy chị của nó đi làm ăn xa nên mỗi dịp tết nó được lì xì rất nhiều. Tôi liền đánh bạo hỏi nó:[/p] [p]- Ông cho tui mượn tạm năm chục nghìn được không?[/p] [p]Nó hỏi tôi:[/p] [p]- Mượn tiền chi vậy?[/p] [p]- Thì cứ cho tui mượn tạm đi mà![/p] [p]May sao lúc nay nó mang theo tiền, nó đồng ý cho tôi mượn. Tôi lại nói:[/p] [p]- Tui mượn lát tui trả lại liền à.[/p] [p]Nó đồng ý.[/p] [p]Tôi cầm tờ năm chục mới mượn được với tờ năm chục của thầy chủ nhiệm chạy lại chỗ thầy. Tôi hớt hả nói:[/p] [p]- Em tìm được tờ năm chục rồi thầy à.[/p] [p]Thầy tôi hỏi:[/p] [p]- Em tìm được ở đâu vậy?[/p] [p]- Dạ em để nó trong quyển tập mà hồi nãy không thấy đó thầy.[/p] [p]Thầy lại hỏi:[/p] [p]- Em nói thật không? Đừng có vì không muốn nhận số tiền của thầy mà nối dối thầy nghe chưa.[/p] [p]Tôi vội rút ra tờ năm chục mới mượn của thằng bạn và nói với thầy là tôi đã thật sự tìm được số tiền đó nên thầy đừng lo lắng nữa. Tôi gửi lại thầy tờ năm chục của thầy rồi sau đó chạy vào lớp học. Mọi chuyện tạm ổn, tôi đưa lại tờ năm chục cho thằng bạn, nó bảo tôi nếu cần thì cứ cầm đi khi nào có thì trả sau cũng được. Nhưng tôi là một người rất sĩ diện, lúc nãy đã hứa là một lát sẽ trả nên tôi muốn giữ chữ tín, tôi trả lại số tiền ấy cho nó. Hôm đó trong suốt buổi học tôi chẳng tiếp thu được chữ nào vào trong đầu. Tôi chỉ suy nghĩ làm thế nào kiếm ra được số tiền đó để bù vào mà thôi.[/p] [p]Tan học về thấy tôi ủ rũ năm đứa bạn trong nhóm xúm lại hỏi tôi lúc nãy nói chuyện gì với thầy trong giờ ra chơi mà có vẻ hớt ha, hớt hả vậy. Tội đem mọi chuyện kể lại cho tụi nó nghe. Nghe xong một hồi tụi nó quyết định mỗi đứa góp năm nghìn tiền lì xì tết cho tôi, coi như là giúp tôi gom một nữa số tiền. Tôi không đồng ý, nhưng tụi nó bảo nếu tôi không nhận thì không bạn bè gì hết và khuyên tôi nên nhận số tiền đó. Lúc đó tôi thật sự rất cảm động, không hiểu từ đâu những giọt nước mắt lại chảy ra không ngớt. Có thể mỗi đứa chúng nó thấy năm nghìn ấy chẳng phải là lớn lao để tôi phải rơi nước mắt, nhưng cái thực sự làm tôi khóc không phải là số tiền ấy mà chính là cái tình cảm "be bé" ấy của tụi nó. Trên suốt quãng đường về nhà tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi được sải bước cùng tụi nó, cùng sớt chia niềm vui, nỗi buồn của tuổi học trò cùng lũ bạn thân yêu.[/p] [p]Có thể quãng thời gian ấy mãi mãi không trở lại, nhưng đối với chúng tôi ký ức đó mãi mãi tồn tại giống như lời ca mà chúng tôi đã từng ngân nga thuở nào: "Rồi mai đây chia tay đường đời không chung lối, xin hãy giữ năm tháng chứa chan tin yêu, trong con tim ghi mãi phút giây ban đầu, tình bạn thân luôn nồng ấm, mãi không nhạt phai."[/p] [p]Phương La Thư tình: Xin em đừng rời xa tôi nhé 11 điều bạn dễ tìm thấy ở người yêu bạn Thứ Tư 17.6: Ma Kết được đền đáp xứng đáng Thế giới sắp có phút đặc biệt 61 giây

Một khi con người ta đã thành kiến và tin tưởng về điều gì, thì sẽ rất khó và lâu để xóa bỏ nó đi được. Nó cứ lớn dần lên, nhen nhóm trong đầu rồi chẳng thể kiểm soát nổi nữa.
***
8/3. Tôi đứng dầm mình dưới cơn mưa xuân đầu mùa trước ngõ nhà em, trên tay là 9 đóa hồng đỏ thẫm. Hít một hơi thật sâu rồi tay cầm điện thoại lần số em để gọi. Hồi hộp thật. Tôi chưa từng có cảm giác như thế này trước đây bao giờ. Chắc tim tôi nhảy ra ngoài mất.
 
Sáng nay tôi với thằng bạn đi café về tiện đường tạt vào quán hoa hồng hoa ven đường. Nó chọn 1 bông khá dài và to tặng vợ, còn lại 9 bông cho tôi. Tại sao lại 9 bông mà ko phải 10? Tôi hỏi nó. Nó xả vào tai tôi một tràng khá dài, tôi ko nhớ hết nội dung cho lắm, nhưng đại khái là số lẻ thì mới tốt, số lẻ để có hy vọng làm thành số chẵn khi tặng ai đó thứ gì. Hẳn là vậy, tôi gật gù chứ biết quái đâu. Những lần trước có tặng hoa ai tôi thường mua bó sẵn, hoặc không thì cứ chọn đến khi nào nhìn có vẻ đầy đặn, hợp mắt là được. Câu lệ tiểu tiết làm gì. Ku bạn tôi bĩu môi, bảo tôi kém tinh tế, xuề xòa thế thì chỉ có nước ế, ma nào nó thèm. Tôi cũng chả lấy đó làm bận tâm cho lắm, bởi tính tôi nó thế. Quen rồi khó đổi. Với lại, xuề xòa thì có gì là không tốt? Nghĩ thế nên tôi cứ kệ. Ra sao thì ra.
Đã 6 cuộc gọi mà không thấy em ấy nhấc máy, tôi sốt ruột dần. Mưa càng lúc càng nặng hạt. Tôi tạm chui dịch ra chỗ bụi tre đứng, người bắt đầu run lên. Lạnh! Tiếng chuông chùa hôm nay kêu tậm tịt thế nhỉ? Tôi lẩm bẩm trong miệng. Nghe nói trước cổng chùa là nơi có rất nhiều oan hồn với ma lảng vảng. Mà cái ngõ nhà em sao lại nằm ngay đối diện cổng chùa thế này cơ chứ. Thốn thật. Đứng mà cứ thấp thỏm không yên, ngõ thì tối mịt, bụi tre già cứ thi thoảng lại lùa gió kêu cót két lạnh buốt sau gáy.
Tôi cất điện thoại đánh quả liều đội mưa đi hẳn về phía cổng gọi to mấy tiếng. Ướt hết thì thôi, đằng nào cũng đến rồi, mà người còn chỗ nào khô nữa đâu, chả nhẽ cứ đứng đây mãi? May quá, có tiếng nói vọng ra:
-Ai đấy, Kiên à?
Chắc là tiếng em, vì tôi chỉ nghe loáng thoáng vậy, thêm nữa, Kiên là ông anh họ cùng tuổi chơi thân với em mà. Tôi không trả lời tiếp vì thấy có tiếng sột soạt, tôi đoán là em đang ra. Với cả tôi cũng chẳng biết nên làm thế nào, trả lời to lên thì ngại. Lúc ấy đã tầm hơn 9h tối rồi. Mà ở quê tôi giờ đó mọi người đã đi ngủ gần hết, chỉ có những người như tụi em và tôi mới hay thức khuya hơn vì quen môi trường ở Hà Nội, thi thoảng mới về quê như thế này. Tôi ngại ảnh hưởng đến giấc ngủ của bố mẹ em, rồi cả hàng xóm nữa. Người ta lại dị nghị.
Em đang mở cổng, một tay cầm ô. Rồi em nhận ra tôi, mỉm cười.
-Anh à?
-Ừ, anh! Tặng em này. Mừng em mùng 8 tháng 3!
Em cầm bó hồng rồi cười, cảm ơn tôi. Tôi không biết tâm trạng của em lúc đó ra sao, vì giữa em và tôi luôn tồn tại một khoảng cách, tôi cảm nhận được điều ấy. Và như lúc này, tôi đang không biết em nghĩ gì. Miệng em vẫn cười, vẫn như mọi lần tôi thấy em thôi. Nụ cười toàn dân dành cho tất cả. Còn tôi thì đang đưa tay lên vuốt nước mưa trên mặt, tim chẳng còn đập nhanh như lúc trước nữa, mà đã đều đều trở lại.
Tôi từng xem cảnh này trong nhiều bộ phim, tôi thấy nó lãng mạn lắm trong trí nhớ của tôi. Bây giờ thì tôi đang trải qua nó, và tôi thấy nó cũng bình thường. Thật đấy! Nhân vật nữ chẳng vất ô đi mà ôm chầm lấy nhân vật nam, không xúc động mà rưng rưng nước mắt. Hay không thì cũng nở cụ cười hạnh phúc cơ. Không phải thế này. Cái cảnh sao nó nhạt như từng giọt nước mưa chảy qua môi tôi lúc này vậy.
Hay là tôi nhầm? Hay là do em không thích thể hiện ra bên ngoài? Hoặc là em...chẳng hề thích tôi...? Chắc có lẽ không phải lí do này. Vì nếu không có ý với tôi hoặc nể tôi thì em cũng không đến mức nhận lời đi uống nước, xem phim cùng tôi mấy bận như thế. Tôi thấy mình chông chênh quá.

tin cùng chuyên mục

google facebook twiter sms G G google