Truyện ngắn: Chọn lấy yêu thương thật sự
– Đành chia tay… dù tui rất thích Tùng…
Một khoảng lặng kéo dài. Rồi Long là người lên tiếng đầu tiên:
– Nếu Hân không muốn điều ấy… thì hãy làm điều ngược lại. Bọn tui không buồn đâu, thật đấy…
Lời phát biểu của Long khiến tôi hụt hẫng vô kể. Cậu ta không buồn thật sao? Sau bốn năm thân nhau, dù không định hình rõ đó là điều gì nhưng cả bọn, đặc biệt Long luôn có vị trí rất đặc biệt trong trái tim tôi. Hưng hít một hơi thật sâu, nháy máy khiến cái bớt đỏ lựng lên, cố gắng tỏ ra khôi hài:
– Tất nhiên là phải chọn người iu rồi. Bọn này ủng hộ bà. Tui sẽ báo cáo tình trạng chung của cả nhóm với bà bằng email bí mật nếu bà muốn. Chúng ta sẽ… hẹn hò bí mật, miễn sao gã Tùng ấy không biết là được chứ gì.
Nhỏ Mai quay đi giấu giọt ánh mắt có chút tủi hờn:
– Đúng đấy! Chỉ cần tụi mình còn nghĩ về nhau là được. Bọn tui không buồn tẹo nào đâu.
Và chẳng cần chờ một lời nào từ tôi, Long đứng lên vỗ bàn tay vào nhau:
– Thôi nào, thoả thuận vậy đi. Bây giờ thì vào học thôi.
Vừa dứt câu, Long bước vội vào lớp. Mai và Hưng cũng sải bước theo sau. Tôi nghe lòng nặng trĩu. Tùng đang đứng ở lan can lầu ba, ngay trước cửa lớp cậu ấy, nheo mắt nhìn tôi mỉm cười. Tôi thấy mặn chát nơi miệng, vài giọt nước mắt đã rơi xuống từ lúc nào. Chính bản thân tôi hiểu rất rõ mình vừa gây ra sự tổn thương sâu sắc đến những người bạn vốn đầy lòng tự trọng.
Lần đầu tiên sinh nhật của tôi buồn đến vậy. Rất nhiều quà từ bạn bè. Có bánh kem, hoa và quà của Tùng nhưng cả buổi tối tôi cảm thấy mình thật sự CÔ ĐỘC. Tôi quen với những đêm sinh nhật chỉ có tiếng hát ầm ĩ của Hưng, tiếng gõ xoong loảng choảng theo nhịp của Mai, và tiếng cười vô tư của Long. Long sẽ cúi xuống hôn tay tôi như thể những quý ông lịch lãm: “Nàng có thể vui lòng nhảy với tôi một bản nhạc được không?”. Và rồi tôi sẽ ỏn ẻn đứng lên, rồi nhảy… chồm chồm khiến cả lũ sôi lên nhảy nhót theo. Chúng tôi sẽ ăn no và trét đầy mặt nhau bằng bánh kem do cả đám tự làm, sẽ nằm chụm đầu với nhau trong khoảng vườn mát mẻ nhà tôi. Những cánh tay sẽ nắm lấy nhau, và cú xiết tay của Long với tôi bao giờ cũng thật chặt.
Tôi chỉ cầu mong đêm sinh nhật kết thúc thật nhanh, để trở về nhà, để nằm khóc và để làm gì cũng không rõ. Mới hơn tám giờ tối Tùng đành chở tôi về, không giấu được vẻ buồn bã và giận dỗi. Tôi biết chứ, nhưng tôi chịu thôi. Một buổi tối thế này là quá sức chịu đựng của tôi. Trước khi tôi khuất sau cánh cửa, cậu ta nói khẽ:
– Sinh nhật vui vẻ nhé Hân… Và ngày mai Tùng muốn nghe câu trả lời của Hân.
Ừ nhỉ, theo cậu ấy thì tôi vẫn chưa nói với Tùng về quyết định của mình. Sao cậu ấy vẫn chưa chịu hiểu việc tôi chọn đi cả buổi tối cậu ấy vào đúng sinh nhật thay vì ở bên những người bạn của mình, mà còn đòi một câu trả lời khô khan và nghiệt ngã??? Tôi gật đầu và bước nhanh vào nhà. Mẹ tươi cười ngay phòng khách:
– Có vui không con? À… Long mang quà sang cho con rồi về ngay… Mà sao hôm nay các con không đi chơi chung với nhau?
Tôi cố gắng nở nụ cười tươi nhất có thể:
– Con vui lắm, nhưng mẹ để quà của Long ở đâu vậy ạ?