Kho Truyện   |    Blog entry

Lạnh...

Những Năm Tháng Vội Vàng Khi một cánh cửa đóng lại, cánh cửa khác sẽ mở ra Yêu và trọng /p] [p]Tôi không đồng ý, nhưng tụi nó bảo nếu tôi không nhận thì không bạn bè gì hết và khuyên tôi nên nhận số tiền đó.[/p] [p]***[/p] [p]Tuổi học trò ai cũng có những ký ức đẹp, khó quên để rồi nó sẽ mãi sống trong lòng bạn, nó gợi nhớ cho bạn về một thời áo trắng cắp sách đến trường, thật ngây ngô và hồn nhiên. Đối với tôi thời "Vàng Anh" có lẽ đã để lại trong tôi một ký ức không thể xóa nhòa.[/p] [p][img]images/Phuongvtm/2014.02/vang-anh-oi.jpg[/img][/p] [p]Thời "Vàng Anh" của tôi được bắt đầu khi tôi học lớp 8 và nó huy hoàng nhất là khi tôi bước sang năm lớp 9, năm cuối của cấp II. Gọi là thời "Vàng Anh" bởi chúng tôi, sáu đứa bạn thân, cùng làng, học chung một lớp đã thành lập cái nhóm gọi là " Vàng Anh", với ước mơ được tung cánh bay tự do trong bầu trời này như những chú chim Vàng Anh kia. Sáu đứa chúng tôi lúc nào cũng đi cạnh nhau từ những buổi đi học chính thức trên trường cho đến những buổi đi học thể dục hay đi lao động.[/p] [p]Có lần tôi quy phạm phải ở lại lao động sân trường sau giờ học thể dục, thế là năm đứa kia ở lại đợi tôi lao động xong rồi cùng về mặc dù trời đã rất trưa. Nghĩ tới lúc đó tôi lại thấy vui. Khi nhóm chúng tôi mới thành lập bố mẹ của chúng tôi đã rất lo lắng bởi lẽ các bậc phụ huynh sợ chúng tôi sẽ mãi ham chơi mà quên việc học hành. Nhưng chúng tôi không bao giờ làm cho bố mẹ phải lo lắng vì chúng tôi luôn biết giúp đỡ nhau trong học tập.[/p] [p]Cứ mỗi tháng chúng tôi chọn ra một ngày gọi là họp nhóm. Vào ngày đó chúng tôi sẽ tập trung lại nhà một đứa trong nhóm, gom tiền lại rồi tổ chức nấu ăn giống như một buổi party nho nhỏ mà giới trẻ bây giờ thường hay gọi ấy. Ngày hôm đó chúng tôi sẽ tự đi chợ, tự tay nấu những món ăn mà chúng tôi thích. Sau khi ăn uống no nê, chúng tôi lại ngồi lại với nhau rồi mỗi đứa một bài hát cho nhau nghe. Hát cho hả hê, chán chê thì chúng tôi lại chuyển sang tiết mục "tâm sự của con gái". Chúng tôi thi nhau kể nào là chuyện có một anh chàng nào đó đang cưa cẩm một đứa trong nhóm, hay như chuyện có đứa đang bị cảm nắng rất cần tư vấn, nói chung là vô số chuyện trên trời dưới đất nhưng không phải ai cũng biết.[/p] [p]Cái thời đó chúng tôi có vô số chuyện, vui có, buồn có, nhưng có một chuyện thực sự làm tôi nhớ mãi không quên mặc dù khi có dịp ngồi lại với lũ bạn tôi thường hay kể lại câu chuyện ấy nhưng bọn chúng chẳng nhớ gì cả. Đó là vào năm tôi học lớp 9, lúc ấy tôi giữ chức thư ký kiêm thủ quỹ của lớp. Thầy chủ nhiệm tin tưởng giao cho tôi thu nhận tiền học phí của các bạn trong lớp khi thầy không có tiết dạy trên trường. Công việc đó tôi đã làm rất tốt trong học kì 1, vấn đề nảy sinh ở đầu học kì 2. Lúc đó tôi có thu học phí của một bạn trong lớp. Lúc thu thì bạn đã nộp đủ cho tôi và tôi cũng đã cho bạn ký tên vào cuốn sổ thu tiền của tôi. Nhưng đến khi tôi gặp thầy chủ nhiệm nộp lại khoản tiền ấy thì tôi phát hiện tờ năm mươi nghìn đồng không cánh mà bay. Tôi không biết là do tôi đánh rơi ở chỗ nào hay vì một lý do nào đấy mà tờ tiền ấy đã bị thất lạc. Vào thời đó thì đây là một số tiền không nhỏ đối với chúng tôi. Vào giờ ra chơi thấy tôi hoảng hốt thì thầy chủ nhiệm mới hỏi tôi có chuyện gì vậy? Tôi ấp úng không trả lời nhưng vì tôi cũng không giấu chuyện này được với thầy. Sau khi biết chuyện thầy bảo tôi cứ an tâm số tiền đó thầy sẽ bù vào, lúc đó tôi không đồng ý, tôi nói với thầy:[/p] [p]- Em sẽ bù lại số tiền đó thầy à.[/p] [p]Thầy lại nói:[/p] [p]- Em lấy đâu ra số tiền đó mà bù vào chứ?[/p] [p]- Em có tiền lì xì tết mà thầy. (Vì lúc đó là tuần học đầu tiên sau tết)[/p] [p]Nhưng tôi biết gom hết tiền lì xì tết của tôi cũng không đủ được. Nhưng tôi cũng biết hoàn cảnh nhà thầy cũng khó khăn lắm, tôi không muốn thầy phải bù số tiền đó. Thầy nhất quyết không đồng ý, thầy lấy trong ví tiền của mình tờ năm chục rồi đưa cho tôi, tôi không chịu nhận số tiền ấy nhưng thầy làm ra vẻ mặt nghiêm nghị nên tôi miễn cưỡng nhận lấy số tiền. Bước vào lớp mà lòng nặng trĩu, tôi ngồi vào bàn. Mấy đứa bạn ngồi cạnh tôi thấy vậy liền hỏi:[/p] [p]- Có chuyện gì vậy?[/p] [p]Tôi nói:[/p] [p]- Không có gì đâu.[/p] [p]Bỗng dưng trong đầu tôi lúc này nãy ra một ý định, thằng bạn ngồi cạnh tôi gia đình nó cũng khá giả, mấy chị của nó đi làm ăn xa nên mỗi dịp tết nó được lì xì rất nhiều. Tôi liền đánh bạo hỏi nó:[/p] [p]- Ông cho tui mượn tạm năm chục nghìn được không?[/p] [p]Nó hỏi tôi:[/p] [p]- Mượn tiền chi vậy?[/p] [p]- Thì cứ cho tui mượn tạm đi mà![/p] [p]May sao lúc nay nó mang theo tiền, nó đồng ý cho tôi mượn. Tôi lại nói:[/p] [p]- Tui mượn lát tui trả lại liền à.[/p] [p]Nó đồng ý.[/p] [p]Tôi cầm tờ năm chục mới mượn được với tờ năm chục của thầy chủ nhiệm chạy lại chỗ thầy. Tôi hớt hả nói:[/p] [p]- Em tìm được tờ năm chục rồi thầy à.[/p] [p]Thầy tôi hỏi:[/p] [p]- Em tìm được ở đâu vậy?[/p] [p]- Dạ em để nó trong quyển tập mà hồi nãy không thấy đó thầy.[/p] [p]Thầy lại hỏi:[/p] [p]- Em nói thật không? Đừng có vì không muốn nhận số tiền của thầy mà nối dối thầy nghe chưa.[/p] [p]Tôi vội rút ra tờ năm chục mới mượn của thằng bạn và nói với thầy là tôi đã thật sự tìm được số tiền đó nên thầy đừng lo lắng nữa. Tôi gửi lại thầy tờ năm chục của thầy rồi sau đó chạy vào lớp học. Mọi chuyện tạm ổn, tôi đưa lại tờ năm chục cho thằng bạn, nó bảo tôi nếu cần thì cứ cầm đi khi nào có thì trả sau cũng được. Nhưng tôi là một người rất sĩ diện, lúc nãy đã hứa là một lát sẽ trả nên tôi muốn giữ chữ tín, tôi trả lại số tiền ấy cho nó. Hôm đó trong suốt buổi học tôi chẳng tiếp thu được chữ nào vào trong đầu. Tôi chỉ suy nghĩ làm thế nào kiếm ra được số tiền đó để bù vào mà thôi.[/p] [p]Tan học về thấy tôi ủ rũ năm đứa bạn trong nhóm xúm lại hỏi tôi lúc nãy nói chuyện gì với thầy trong giờ ra chơi mà có vẻ hớt ha, hớt hả vậy. Tội đem mọi chuyện kể lại cho tụi nó nghe. Nghe xong một hồi tụi nó quyết định mỗi đứa góp năm nghìn tiền lì xì tết cho tôi, coi như là giúp tôi gom một nữa số tiền. Tôi không đồng ý, nhưng tụi nó bảo nếu tôi không nhận thì không bạn bè gì hết và khuyên tôi nên nhận số tiền đó. Lúc đó tôi thật sự rất cảm động, không hiểu từ đâu những giọt nước mắt lại chảy ra không ngớt. Có thể mỗi đứa chúng nó thấy năm nghìn ấy chẳng phải là lớn lao để tôi phải rơi nước mắt, nhưng cái thực sự làm tôi khóc không phải là số tiền ấy mà chính là cái tình cảm "be bé" ấy của tụi nó. Trên suốt quãng đường về nhà tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi được sải bước cùng tụi nó, cùng sớt chia niềm vui, nỗi buồn của tuổi học trò cùng lũ bạn thân yêu.[/p] [p]Có thể quãng thời gian ấy mãi mãi không trở lại, nhưng đối với chúng tôi ký ức đó mãi mãi tồn tại giống như lời ca mà chúng tôi đã từng ngân nga thuở nào: "Rồi mai đây chia tay đường đời không chung lối, xin hãy giữ năm tháng chứa chan tin yêu, trong con tim ghi mãi phút giây ban đầu, tình bạn thân luôn nồng ấm, mãi không nhạt phai."[/p] [p]Phương La Thư tình: Xin em đừng rời xa tôi nhé 11 điều bạn dễ tìm thấy ở người yêu bạn Thứ Tư 17.6: Ma Kết được đền đáp xứng đáng Thế giới sắp có phút đặc biệt 61 giây

Lạnh...

10/05/2015 -
Tản Mạn


96,616



tải ảnh

Lạnh...
Có lẽ trong suốt cuộc đời một con người, cơ hội để làm được điều gì đó tốt đẹp, cho dù nhỏ nhoi, không thiếu, có điều người ta thường tìm cách từ chối nó, có người nói ra một cách thẳng thừng, có người sẽ giống như tôi, lắc đầu từ chối với bộ mặt tiếc nuối đầy giả tạo.
***
Sáng sớm một ngày đầu tháng tư lạnh lẽo, thời tiết như đứa trẻ con nghịch ngợm, à không, đúng hơn là như một nhóc tiểu học chép văn mẫu mà lạc đề... Mới hôm qua còn sơ mi quần cộc ngang nhiên lượn phố, giờ bọc mình trong mấy cái áo rét, nhìn ngoài đường ai cũng như một đống chăn di động, nghĩ cũng buồn cười. Tôi lượn qua trạm xăng gần nhà, lất phất vài hạt mưa xuân, thật là cám ơn ông trời quá mà...
- U bơm cho con hai xịch với...
- Bố anh..!! Thế bao giờ mới lấy được vợ ?! - cô nhân viên ở trạm xăng quen thuộc, cười trêu tôi như mọi lần, ngoái sang bên cạnh, một em xinh tươi đứng bên con AirBlade bóng nhoáng cũng hơi quay lại, nhìn tôi như sinh vật lạ...
- Con còn đợi con gái u học xong đã, lúc đấy con đi ô tô, lại qua đổ xăng ủng hộ u.
- Ờ thằng này mày nhớ cái mồm nhé, không có đến cổng u xua chó ra đuổi đừng trách !
- Ều...
 
Có lần tôi lai bạn gái qua đây đổ xăng, thấy hai người cứ "u u con con", bạn gái tôi ngạc nhiên hỏi: "Hay là đã có ý nhắm tới con gái cô ấy thật rồi, mà cứ xưng hô như người nhà thế hở ?" Tôi cười trừ. Một đêm muộn, có việc qua trạm xăng này, vào cái ngày mà còn rét hơn hôm nay nhiều lần, tôi chỉ mặc trên người có độc cái áo phông mỏng dính. Chờ đổ xăng, thấy tôi cứ co ro, u bảo: "Mày không rét hở cháu ?" Thế rồi u vào trạm mang cho cái áo khoác học sinh cấp ba, bảo là của con gái u hồi trước, giờ nó lên Hà Nội học nên cô mang đi mặc, rồi dứt khoát bắt tôi mặc vào mà về.
- Có cái áo cũ, cô tiếc gì mày, mặc vào mà đi đường cho đỡ lạnh con ạ. - Câu nói của một người xa lạ lần đầu gặp, tưởng như một người thân trong gia đình.
Từ đợt đấy, tôi hay trêu là sau này đợi con cô học đại học xong sẽ sang nhà hỏi cưới...
***
Đang loay hoay dắt xe ra, một ông già dáng vẻ khổ sở, nhưng không giống ăn xin lắm, vì bộ đồ trên người tuy cũ và bạc màu, nhưng còn lành lặn, bước tới gần chỗ tôi. Ông còn đội sẵn một cái mũ bảo hiểm, chẳng biết là xin được của ai, bị nứt ở nhiều chỗ và phía sau lưng ông, một mớ đồ nghề, đoán là thợ xây hay đại loại là dân lao động.
- Cháu có đi qua Cẩm Đông không ? Cho bác đi nhờ nhé ?
- Dạ..! - Một giây nghĩ ngợi, tôi không mất nhiều thời gian lắm trước lời khẩn khoản chân thành như thế - Cháu làm ở ngay gần đây thôi, không đi xa thế đâu bác...
- Ừ vậy...
Lẳng lặng nổ máy, tôi phóng mình vào màn mưa ngược đang dần nặng hạt. Con đường tôi đi, hiển nhiên còn xa hơn những lời tôi nói, cũng chẳng phải hẹp hòi gì một đoạn ngắn, chỉ là...
Có lẽ trong suốt cuộc đời một con người, cơ hội để làm được điều gì đó tốt đẹp, cho dù nhỏ nhoi, không thiếu, có điều người ta thường tìm cách từ chối nó, có người nói ra một cách thẳng thừng, có người sẽ giống như tôi, lắc đầu từ chối với bộ mặt tiếc nuối đầy giả tạo.
Còn nhớ một ngày cuối năm, theo chân mẹ đi chợ Tết, một người ăn xin chân tay co quắp như bị liệt, vừa bò lê dưới đất, vừa nâng nâng cái nón rách lên đón nhận sự hảo tâm của mọi người. Tôi vẫn thường nghĩ lòng trắc ẩn, lương tâm chẳng phải thứ gì quá cao siêu, nó vốn là thứ nằm ở trong bụng, khi con người ta được no đủ thì dễ dàng đem cái tốt đẹp ra đối đãi với người khác, đấy gọi là "phú quý sinh lễ nghĩa". Những người cả bữa ăn hàng ngày còn phải tính toán, lại có thể chia sẻ một lon gạo, nửa cái bánh mì với nhau trong lúc khó khăn mới là người tốt thực sự, và người như vậy thì không có nhiều. Năm đó, nhà tôi cũng chẳng khá giả gì, mẹ tôi dành ra mấy đồng lẻ thả nhẹ vào nón, rồi dắt tay tôi sang đường. Ra khỏi chợ, người đàn ông què quặt kia vẫn đang khổ sở bò sát đất, mặt mũi chân tay lấm bẩn, ai nhìn mà không khỏi thương tâm. Lúc đó có một xe tải ngang qua đường, tài xế chắc là không để ý, vẫn cho xe phóng tới. Rồi thì, trong sự hoảng sợ xen lẫn bất ngờ của mọi người xung quanh, người đàn ông tàn tật ấy bật dậy thật nhanh, nhảy sang một bên vệ đường kịp thời tránh được nạn, rồi có lẽ vì xấu hổ, gã mất dạng trong một con ngõ gần đấy. Ai nấy đều thở dài, cảm thấy bản thân mình cả tin như kẻ khờ dại, có người lại cười khen gã ăn xin diễn khéo. Tôi ngước lên nhìn mẹ, mẹ cười bảo "Thế là hôm nay lợn đất nhà mình mất bữa ăn rồi".. Mãi về sau tôi mới biết, người đó đúng là tàn tật, nhưng là tàn tật về tâm hồn.

từ khóa Lạnh... , 10/05/2015, -, , Tản, Mạn ,
tin cùng chuyên mục

google facebook twiter sms G G google



Old school Easter eggs.