80s toys - Atari. I still have

Kho Truyện   |    Blog entry

Hơi ấm vẫn còn đọng trong lòng tay

Những Năm Tháng Vội Vàng Khi một cánh cửa đóng lại, cánh cửa khác sẽ mở ra Yêu và trọng /p] [p]Tôi không đồng ý, nhưng tụi nó bảo nếu tôi không nhận thì không bạn bè gì hết và khuyên tôi nên nhận số tiền đó.[/p] [p]***[/p] [p]Tuổi học trò ai cũng có những ký ức đẹp, khó quên để rồi nó sẽ mãi sống trong lòng bạn, nó gợi nhớ cho bạn về một thời áo trắng cắp sách đến trường, thật ngây ngô và hồn nhiên. Đối với tôi thời "Vàng Anh" có lẽ đã để lại trong tôi một ký ức không thể xóa nhòa.[/p] [p][img]images/Phuongvtm/2014.02/vang-anh-oi.jpg[/img][/p] [p]Thời "Vàng Anh" của tôi được bắt đầu khi tôi học lớp 8 và nó huy hoàng nhất là khi tôi bước sang năm lớp 9, năm cuối của cấp II. Gọi là thời "Vàng Anh" bởi chúng tôi, sáu đứa bạn thân, cùng làng, học chung một lớp đã thành lập cái nhóm gọi là " Vàng Anh", với ước mơ được tung cánh bay tự do trong bầu trời này như những chú chim Vàng Anh kia. Sáu đứa chúng tôi lúc nào cũng đi cạnh nhau từ những buổi đi học chính thức trên trường cho đến những buổi đi học thể dục hay đi lao động.[/p] [p]Có lần tôi quy phạm phải ở lại lao động sân trường sau giờ học thể dục, thế là năm đứa kia ở lại đợi tôi lao động xong rồi cùng về mặc dù trời đã rất trưa. Nghĩ tới lúc đó tôi lại thấy vui. Khi nhóm chúng tôi mới thành lập bố mẹ của chúng tôi đã rất lo lắng bởi lẽ các bậc phụ huynh sợ chúng tôi sẽ mãi ham chơi mà quên việc học hành. Nhưng chúng tôi không bao giờ làm cho bố mẹ phải lo lắng vì chúng tôi luôn biết giúp đỡ nhau trong học tập.[/p] [p]Cứ mỗi tháng chúng tôi chọn ra một ngày gọi là họp nhóm. Vào ngày đó chúng tôi sẽ tập trung lại nhà một đứa trong nhóm, gom tiền lại rồi tổ chức nấu ăn giống như một buổi party nho nhỏ mà giới trẻ bây giờ thường hay gọi ấy. Ngày hôm đó chúng tôi sẽ tự đi chợ, tự tay nấu những món ăn mà chúng tôi thích. Sau khi ăn uống no nê, chúng tôi lại ngồi lại với nhau rồi mỗi đứa một bài hát cho nhau nghe. Hát cho hả hê, chán chê thì chúng tôi lại chuyển sang tiết mục "tâm sự của con gái". Chúng tôi thi nhau kể nào là chuyện có một anh chàng nào đó đang cưa cẩm một đứa trong nhóm, hay như chuyện có đứa đang bị cảm nắng rất cần tư vấn, nói chung là vô số chuyện trên trời dưới đất nhưng không phải ai cũng biết.[/p] [p]Cái thời đó chúng tôi có vô số chuyện, vui có, buồn có, nhưng có một chuyện thực sự làm tôi nhớ mãi không quên mặc dù khi có dịp ngồi lại với lũ bạn tôi thường hay kể lại câu chuyện ấy nhưng bọn chúng chẳng nhớ gì cả. Đó là vào năm tôi học lớp 9, lúc ấy tôi giữ chức thư ký kiêm thủ quỹ của lớp. Thầy chủ nhiệm tin tưởng giao cho tôi thu nhận tiền học phí của các bạn trong lớp khi thầy không có tiết dạy trên trường. Công việc đó tôi đã làm rất tốt trong học kì 1, vấn đề nảy sinh ở đầu học kì 2. Lúc đó tôi có thu học phí của một bạn trong lớp. Lúc thu thì bạn đã nộp đủ cho tôi và tôi cũng đã cho bạn ký tên vào cuốn sổ thu tiền của tôi. Nhưng đến khi tôi gặp thầy chủ nhiệm nộp lại khoản tiền ấy thì tôi phát hiện tờ năm mươi nghìn đồng không cánh mà bay. Tôi không biết là do tôi đánh rơi ở chỗ nào hay vì một lý do nào đấy mà tờ tiền ấy đã bị thất lạc. Vào thời đó thì đây là một số tiền không nhỏ đối với chúng tôi. Vào giờ ra chơi thấy tôi hoảng hốt thì thầy chủ nhiệm mới hỏi tôi có chuyện gì vậy? Tôi ấp úng không trả lời nhưng vì tôi cũng không giấu chuyện này được với thầy. Sau khi biết chuyện thầy bảo tôi cứ an tâm số tiền đó thầy sẽ bù vào, lúc đó tôi không đồng ý, tôi nói với thầy:[/p] [p]- Em sẽ bù lại số tiền đó thầy à.[/p] [p]Thầy lại nói:[/p] [p]- Em lấy đâu ra số tiền đó mà bù vào chứ?[/p] [p]- Em có tiền lì xì tết mà thầy. (Vì lúc đó là tuần học đầu tiên sau tết)[/p] [p]Nhưng tôi biết gom hết tiền lì xì tết của tôi cũng không đủ được. Nhưng tôi cũng biết hoàn cảnh nhà thầy cũng khó khăn lắm, tôi không muốn thầy phải bù số tiền đó. Thầy nhất quyết không đồng ý, thầy lấy trong ví tiền của mình tờ năm chục rồi đưa cho tôi, tôi không chịu nhận số tiền ấy nhưng thầy làm ra vẻ mặt nghiêm nghị nên tôi miễn cưỡng nhận lấy số tiền. Bước vào lớp mà lòng nặng trĩu, tôi ngồi vào bàn. Mấy đứa bạn ngồi cạnh tôi thấy vậy liền hỏi:[/p] [p]- Có chuyện gì vậy?[/p] [p]Tôi nói:[/p] [p]- Không có gì đâu.[/p] [p]Bỗng dưng trong đầu tôi lúc này nãy ra một ý định, thằng bạn ngồi cạnh tôi gia đình nó cũng khá giả, mấy chị của nó đi làm ăn xa nên mỗi dịp tết nó được lì xì rất nhiều. Tôi liền đánh bạo hỏi nó:[/p] [p]- Ông cho tui mượn tạm năm chục nghìn được không?[/p] [p]Nó hỏi tôi:[/p] [p]- Mượn tiền chi vậy?[/p] [p]- Thì cứ cho tui mượn tạm đi mà![/p] [p]May sao lúc nay nó mang theo tiền, nó đồng ý cho tôi mượn. Tôi lại nói:[/p] [p]- Tui mượn lát tui trả lại liền à.[/p] [p]Nó đồng ý.[/p] [p]Tôi cầm tờ năm chục mới mượn được với tờ năm chục của thầy chủ nhiệm chạy lại chỗ thầy. Tôi hớt hả nói:[/p] [p]- Em tìm được tờ năm chục rồi thầy à.[/p] [p]Thầy tôi hỏi:[/p] [p]- Em tìm được ở đâu vậy?[/p] [p]- Dạ em để nó trong quyển tập mà hồi nãy không thấy đó thầy.[/p] [p]Thầy lại hỏi:[/p] [p]- Em nói thật không? Đừng có vì không muốn nhận số tiền của thầy mà nối dối thầy nghe chưa.[/p] [p]Tôi vội rút ra tờ năm chục mới mượn của thằng bạn và nói với thầy là tôi đã thật sự tìm được số tiền đó nên thầy đừng lo lắng nữa. Tôi gửi lại thầy tờ năm chục của thầy rồi sau đó chạy vào lớp học. Mọi chuyện tạm ổn, tôi đưa lại tờ năm chục cho thằng bạn, nó bảo tôi nếu cần thì cứ cầm đi khi nào có thì trả sau cũng được. Nhưng tôi là một người rất sĩ diện, lúc nãy đã hứa là một lát sẽ trả nên tôi muốn giữ chữ tín, tôi trả lại số tiền ấy cho nó. Hôm đó trong suốt buổi học tôi chẳng tiếp thu được chữ nào vào trong đầu. Tôi chỉ suy nghĩ làm thế nào kiếm ra được số tiền đó để bù vào mà thôi.[/p] [p]Tan học về thấy tôi ủ rũ năm đứa bạn trong nhóm xúm lại hỏi tôi lúc nãy nói chuyện gì với thầy trong giờ ra chơi mà có vẻ hớt ha, hớt hả vậy. Tội đem mọi chuyện kể lại cho tụi nó nghe. Nghe xong một hồi tụi nó quyết định mỗi đứa góp năm nghìn tiền lì xì tết cho tôi, coi như là giúp tôi gom một nữa số tiền. Tôi không đồng ý, nhưng tụi nó bảo nếu tôi không nhận thì không bạn bè gì hết và khuyên tôi nên nhận số tiền đó. Lúc đó tôi thật sự rất cảm động, không hiểu từ đâu những giọt nước mắt lại chảy ra không ngớt. Có thể mỗi đứa chúng nó thấy năm nghìn ấy chẳng phải là lớn lao để tôi phải rơi nước mắt, nhưng cái thực sự làm tôi khóc không phải là số tiền ấy mà chính là cái tình cảm "be bé" ấy của tụi nó. Trên suốt quãng đường về nhà tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi được sải bước cùng tụi nó, cùng sớt chia niềm vui, nỗi buồn của tuổi học trò cùng lũ bạn thân yêu.[/p] [p]Có thể quãng thời gian ấy mãi mãi không trở lại, nhưng đối với chúng tôi ký ức đó mãi mãi tồn tại giống như lời ca mà chúng tôi đã từng ngân nga thuở nào: "Rồi mai đây chia tay đường đời không chung lối, xin hãy giữ năm tháng chứa chan tin yêu, trong con tim ghi mãi phút giây ban đầu, tình bạn thân luôn nồng ấm, mãi không nhạt phai."[/p] [p]Phương La Thư tình: Xin em đừng rời xa tôi nhé 11 điều bạn dễ tìm thấy ở người yêu bạn Thứ Tư 17.6: Ma Kết được đền đáp xứng đáng Thế giới sắp có phút đặc biệt 61 giây

Buổi học thêm đột xuất kéo dài thêm hai mươi phút vì một bài toán khó. Tan lớp, chiếc xe bus cuối cùng chạy ngang tuyến đường nhà tôi đã qua từ lâu. Các bạn lấy xe ra về hết. Còn một mình tôi lóng ngóng ngoài vỉa hè. Đi bộ thì quá xa. Tôi lại không đủ can đảm đón xe ôm suốt quãng đường khuya khoắt. Chần chừ mãi, rồi tôi vào bưu điện cạnh trường, rụt rè bấm số điện thoại nhà Huy, lớp trưởng.
Liền tức khắc, đầu dây bên kia nhấc máy. Hiểu ngay tình thế của tôi, Huy dặn: “Chịu khó đứng chờ một chút nhé!”. Đúng năm phút sau, Huy dừng xe trước cổng trường. Cậu ấy mang thêm một chiếc mũ bảo hiểm, đưa cho tôi, nhắc đội vào. Bao giờ cũng vậy, giọng nói ấm áp của Huy luôn chạm vào một điểm nào đấy trốn rất sâu trong trái tim tôi. Ngay cả khi cậu ấy đã quay xe đi rồi, vào trong nhà, tôi vẫn ngỡ như vang nhẹ bên tai giọng nói cậu ấy.
Sinh nhật của Huy đúng dịp sắp vào năm học. Lớp kết hợp tổ chức đi cắm trại trên thác Giang Điền, chia tay mùa hè. Mỗi bạn nam được phân công chở một bạn nữ. Viện cớ phải giữ kỹ hộp bánh kem, tôi đi chung với nhỏ bạn có giỏ xe phía trước. Các bạn trong lớp nhìn tôi, tò mò nhưng không ai hỏi gì. Lớp trưởng cũng im lặng. Yên sau xe của Huy vẫn bỏ trống. Một cô bạn khác chạy ùa đến, đề nghị đi chung với lớp trưởng. Huy gật. Nhưng mắt cậu ấy thoáng qua một chút ngại ngần. Suốt quãng đường đi đến khu cắm trại, tôi cố gắng nhìn thẳng về phía trước. Thế nhưng, tôi vẫn ước ao giá như được thấy nụ cười của Huy, giá như ánh mắt của chúng tôi bắt gặp nhau như trước kia, chút xíu thôi cũng được. Nhưng, tôi không thể làm như thế.
Buổi cắm trại vui hơn cả trông đợi. Nước suối mát rượi, chảy xuống các bậc đá thành từng cụm thác nhỏ, tung bọt trắng xoá. Cánh con trai nhảy xuống suối, bơi lội và chơi ném bóng ồn ào. Đám con gái chúng tôi rủ nhau men theo bờ suối, bắt những con bướm nhỏ li ti bằng móng tay, vàng rượm như các đốm nắng bay lượn.
Huy bỗng hiện ra trên một tảng đá đầu nguồn, làm loa gọi mọi người lội lên xem cái hang cá suối mà cậu ấy vừa phát hiện. Trong khi cánh con gái còn ngại ngần, Huy chạy xuống, bày cách cho mọi người cầm tay nhau bước đi trên các mỏm đá bám rêu sẽ không bị ngã. Cậu ấy đưa tay, nắm lấy tay tôi đầu tiên. Mọi người làm theo, rón rén bước đi. Có lúc, tôi loạng choạng suýt té nhào. Nhưng bàn tay ấm áp của lớp trưởng đã giữ tôi lại. Lội lên tới đầu nguồn, Huy nói nhanh: “Vân coi chừng dầm nước lâu, bị cảm đó nha!”. Tôi gật, quay mặt đi thật mau. Không sao đâu. Chỉ có một giọt nước mắt rớt xuống lòng suối thôi mà.
Chơi đùa mệt khiến bữa trưa thật ngon miệng. Thế nhưng điều mà tất cả mọi người trông chờ hơn hết chính là “thủ tục” mở hộp bánh. Quà tặng sinh nhật dành cho lớp trưởng, mà tôi là người được lớp phân công đi mua. Chiếc bánh to phủ đầy sô-cô-la và kem tươi, trang trí những quả anh đào, nho và dâu tẩm đường. Một ai đó cười khúc khích: “Không có trái tim là sao hén?”. Mọi hình ảnh quanh tôi nhoè đi. Tôi lùi xuống, lẩn vào đám đông. Lớp trưởng lên tiếng ngay: “Mình thổi đèn cầy nè!”. Các bạn vỗ tay ran lên. Huy nhắm mắt, thổi nến và chắp tay lẩm nhẩm ước thật nhanh. Mấy tên bạn nhao nhao: “Ew… Ước gì vậy?”. Cậu ấy lắc đầu: “Bí mật!”.

tải ảnh
“Huy ước, dù có chuyện gì, tụi mình vẫn là bạn của nhau hoài, Vân ạ!”. Tôi ngước lên khoảng trời xanh biếc giữa các vòm cây. Lòng tay tôi vẫn còn nguyên hơi ấm dịu dàng…
 
Ổ bánh được cắt ra thành từng phần nhỏ. Lớp trưởng mang đến, đặt vào tay tôi miếng bánh có quả dâu: “Cảm ơn Vân nhé. Bánh thật ngon!”. Tôi gắng can đảm mà mắt vẫn đỏ hoe. Cậu ấy chợt hỏi: “Ồ, mắt kính của Vân đâu rồi?”. Lúc ấy tôi mới nhận ra hồi nãy lội thác, cặp kính cận móc trên cổ áo đã rớt hồi nào không hay. Trong khi các bạn ăn bánh, trét kem lên mặt nhau, Huy lẳng lặng một mình lội ngược lên suối. Cả tiếng sau, cậu ấy mới quay lại, trên tay là đôi kính của tôi, vẫn còn nguyên, không chút nứt vỡ.

tin cùng chuyên mục

google facebook twiter sms G G google