Hơi ấm vẫn còn đọng trong lòng tay
Buổi học thêm đột xuất kéo dài thêm hai mươi phút vì một bài toán khó. Tan lớp, chiếc xe bus cuối cùng chạy ngang tuyến đường nhà tôi đã qua từ lâu. Các bạn lấy xe ra về hết. Còn một mình tôi lóng ngóng ngoài vỉa hè. Đi bộ thì quá xa. Tôi lại không đủ can đảm đón xe ôm suốt quãng đường khuya khoắt. Chần chừ mãi, rồi tôi vào bưu điện cạnh trường, rụt rè bấm số điện thoại nhà Huy, lớp trưởng.
Liền tức khắc, đầu dây bên kia nhấc máy. Hiểu ngay tình thế của tôi, Huy dặn: “Chịu khó đứng chờ một chút nhé!”. Đúng năm phút sau, Huy dừng xe trước cổng trường. Cậu ấy mang thêm một chiếc mũ bảo hiểm, đưa cho tôi, nhắc đội vào. Bao giờ cũng vậy, giọng nói ấm áp của Huy luôn chạm vào một điểm nào đấy trốn rất sâu trong trái tim tôi. Ngay cả khi cậu ấy đã quay xe đi rồi, vào trong nhà, tôi vẫn ngỡ như vang nhẹ bên tai giọng nói cậu ấy.
Sinh nhật của Huy đúng dịp sắp vào năm học. Lớp kết hợp tổ chức đi cắm trại trên thác Giang Điền, chia tay mùa hè. Mỗi bạn nam được phân công chở một bạn nữ. Viện cớ phải giữ kỹ hộp bánh kem, tôi đi chung với nhỏ bạn có giỏ xe phía trước. Các bạn trong lớp nhìn tôi, tò mò nhưng không ai hỏi gì. Lớp trưởng cũng im lặng. Yên sau xe của Huy vẫn bỏ trống. Một cô bạn khác chạy ùa đến, đề nghị đi chung với lớp trưởng. Huy gật. Nhưng mắt cậu ấy thoáng qua một chút ngại ngần. Suốt quãng đường đi đến khu cắm trại, tôi cố gắng nhìn thẳng về phía trước. Thế nhưng, tôi vẫn ước ao giá như được thấy nụ cười của Huy, giá như ánh mắt của chúng tôi bắt gặp nhau như trước kia, chút xíu thôi cũng được. Nhưng, tôi không thể làm như thế.
Buổi cắm trại vui hơn cả trông đợi. Nước suối mát rượi, chảy xuống các bậc đá thành từng cụm thác nhỏ, tung bọt trắng xoá. Cánh con trai nhảy xuống suối, bơi lội và chơi ném bóng ồn ào. Đám con gái chúng tôi rủ nhau men theo bờ suối, bắt những con bướm nhỏ li ti bằng móng tay, vàng rượm như các đốm nắng bay lượn.
Huy bỗng hiện ra trên một tảng đá đầu nguồn, làm loa gọi mọi người lội lên xem cái hang cá suối mà cậu ấy vừa phát hiện. Trong khi cánh con gái còn ngại ngần, Huy chạy xuống, bày cách cho mọi người cầm tay nhau bước đi trên các mỏm đá bám rêu sẽ không bị ngã. Cậu ấy đưa tay, nắm lấy tay tôi đầu tiên. Mọi người làm theo, rón rén bước đi. Có lúc, tôi loạng choạng suýt té nhào. Nhưng bàn tay ấm áp của lớp trưởng đã giữ tôi lại. Lội lên tới đầu nguồn, Huy nói nhanh: “Vân coi chừng dầm nước lâu, bị cảm đó nha!”. Tôi gật, quay mặt đi thật mau. Không sao đâu. Chỉ có một giọt nước mắt rớt xuống lòng suối thôi mà.
Chơi đùa mệt khiến bữa trưa thật ngon miệng. Thế nhưng điều mà tất cả mọi người trông chờ hơn hết chính là “thủ tục” mở hộp bánh. Quà tặng sinh nhật dành cho lớp trưởng, mà tôi là người được lớp phân công đi mua. Chiếc bánh to phủ đầy sô-cô-la và kem tươi, trang trí những quả anh đào, nho và dâu tẩm đường. Một ai đó cười khúc khích: “Không có trái tim là sao hén?”. Mọi hình ảnh quanh tôi nhoè đi. Tôi lùi xuống, lẩn vào đám đông. Lớp trưởng lên tiếng ngay: “Mình thổi đèn cầy nè!”. Các bạn vỗ tay ran lên. Huy nhắm mắt, thổi nến và chắp tay lẩm nhẩm ước thật nhanh. Mấy tên bạn nhao nhao: “Ew… Ước gì vậy?”. Cậu ấy lắc đầu: “Bí mật!”.
Ổ bánh được cắt ra thành từng phần nhỏ. Lớp trưởng mang đến, đặt vào tay tôi miếng bánh có quả dâu: “Cảm ơn Vân nhé. Bánh thật ngon!”. Tôi gắng can đảm mà mắt vẫn đỏ hoe. Cậu ấy chợt hỏi: “Ồ, mắt kính của Vân đâu rồi?”. Lúc ấy tôi mới nhận ra hồi nãy lội thác, cặp kính cận móc trên cổ áo đã rớt hồi nào không hay. Trong khi các bạn ăn bánh, trét kem lên mặt nhau, Huy lẳng lặng một mình lội ngược lên suối. Cả tiếng sau, cậu ấy mới quay lại, trên tay là đôi kính của tôi, vẫn còn nguyên, không chút nứt vỡ.