Khi Trời Gặp Đất - Nhàn Nhàn Lệnh
Chẳng ngờ chiếc xe bus này lại đi đến thị trấn bên cạnh, vừa đi vừa bắt khách ven đường, mãi 8 giờ tối mới đến trạm xe bus ở thị trấn bên cạnh. Gia Hảo xuống xe, cô bị vài người đi đường vội vã va vào mấy lần, khó khăn lắm mới tìm được một cửa hàng tạp hoá nho nhỏ. Cô v ộ i cầm chai nước suối hỏi tiền để trả, tay thò vào trong túi khoắng một hồi giật mình nhận ra ví và điện thoại đều không cánh mà bay.
Trời ơi, cô đã bị móc túi ở một nơi xa xôi hẻo lánh thế này.
Thiếu Hàng lòng nóng như lửa đốt bước từ trên xe xuống, nhìn thấy ngay cô ngồi ở trong quán ăn nhỏ bé. Người đang ở trên mây giờ đã chạm được đất, anh đi nhanh đến chỗ cô. Thấy trước mắt cô là một bát súp còn nóng hôi hổi. Vì nóng quá nên cô cứ lắc lắc, vừa thổi vừa húp, toát hết cả mồ hôi. Mái tóc dài đen óng ả lúc này càng đen, làm nổi bật làn da trắng bóc hồng hào, mềm mại của cô.
Thiếu Hàng ngẩn ngơ, như trở về mấy năm trước đây. Trên phố C toàn hàng ăn, cô đang ngồi ăn chè xanh ở một cái quán ven đường. Anh thấy trái tim mình run rẩy trước sự vui vẻ, thoả mãn của cô. Năm ấy cô mới mười sáu tuổi.
Năm ấy Thiếu Hàng cũng như bây giờ, đứng xa ngắm cô và rốt cuộc vẫn không dám đến gần.
Cô nhìn quanh quẩn xem chai giấm ở đâu thì chạm phải ánh mắt của Thiếu Hàng. Cô sững người lại, rồi kinh ngạc thốt lên: “Sao anh đến được đây?”.
Quan Thiếu Hàng lấy lại được tâm trạng, đi đến trước mặt cô: “Hai tiếng trước anh đến khách sạn em ở. Đồng nghiệp của em cho anh biết em đang ở đây đấy”.
Gia Hảo hớn hở nhưng vẫn bán tín bán nghi: “May quá anh đến rồi. Em ngại làm phiền đồng nghiệp chạy một chuyến đến đây lắm, nhưng mà sao anh lại đến khách sạn em ở nhỉ?”.
“Hôm nay rảnh nên anh đến thăm em thôi”. Thiếu Hàng cầm chiếc ghế ở bàn bên đặt xuống ngồi, hình như chàng chẳng muốn giải thích thêm về việc này. Anh nhìn chăm chú vào bát của cô: “Vằn thắn à?”.
Gia Hảo cười, lắc đầu nói: “Là há cảo đấy. Đây là món đặc sản của vùng này. Anh có muốn thử miếng không?”.
Chàng gật đầu lia lịa và há mồm ra.
Gia Hảo ngó cái rồi vội vàng lẩn tránh ánh mắt của bà chủ quán, cô cầm thìa lên xúc cho chàng một miếng: “Ngon không anh?”.
“Cũng được đấy”, Thiếu Hàng nói: “Sao em lại đến đây?”.
“Em đi đổi gió...”.
“Ngồi xe bus đi đổi gió?” Chàng bật cười nói: “Đổi gió kiểu này chẳng rẻ chút nào”.
Gia Hảo bực mình trừng mắt nhìn chàng quát: “Cấm anh cười!”.
Hai người ngồi tán gẫu lan man, nói nói cười cười, chẳng ai muốn động đến chủ đề đáng nhẽ phải nói vào hôm nay. Thiếu Hàng mặc bộ đồ thể thao màu đen, chiếc nhẫn cưới đeo ở ngón áp út đã được tháo. Cô biết tảo mộ xong anh đến thẳng đây. Gia Hảo chẳng muốn hỏi xem hôm nay anh đã phải chống đỡ những lời trách mắng của mẹ vợ ra sao. Thực sự là cô không muốn hỏi bất cứ chuyện gì xoay quanh việc tảo mộ. Cô không hỏi, Thiếu Hàng cũng không nhắc đến.
Mỗi người đeo đuổi một suy nghĩ riêng, mặt thì tươi cười vui vẻ nhưng trong lòng vẫn bao trùm bởi một màn đêm u ám.
Xe về đến khách sạn đã quá nửa đêm. Huyện này không có cuộc sống đêm, các sạp quầy đã được dọn sạch sẽ, cửa hàng đóng cửa từ sớm, bốn bề vắng vẻ, thỉnh thoảng vẳng lại tiếng chó sủa.
Thiếu Hàng rút từ trong ví ra mấy tờ bạc và thẻ tín dụng đưa cho cô. Gia Hảo thần người ra hỏi: “Ơ thế đêm nay anh không ở lại đây với em à?”.
“Không. Sáng sớm mai anh có việc gấp rồi”.
Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tiều tuỵ, xanh xao của anh trong