Chỉ là em giấu đi
5h sáng tàu dừng tại ga cuối cùng, cô bước xuống, cảnh vật sau 3 năm vẫn chẳng thay đổi nhiều, chiếc ghế đá 3 năm trước cô từng ngồi chờ anh vẫn còn đó, bạc màu đi nhiều, có 1 vài chỗ sứt sẹo, cô vui vì mọi thứ vẫn còn thân quen, nhưng không biết liệu con người... lòng đã nguội lạnh hay chưa?Cái lạnh khiến cô khẽ rùng mình, phải rồi, cô lại cũng về vào những ngày đông, trùng hợp thật đấy, mà trời lạnh thế này sao bọn nó lại có ý định mặc váy cưới nhỉ, đúng là khó hiểu?Ui cha, lạnh thật mà, thời tiết cứ như muốn nuốt chửng người ta luôn ấy, thật muốn quay về Sài Gòn luôn.
- Alô, Linh à, ra ga đón tớ chưa?
- Tớ với Hùng gần đến nơi rồi đây. chịu khó đợi chút nữa nhé. Mà cậu có đồ ấm mặc chưa?Lạnh lắm phải không?
- Ờ, lạnh khủng khiếp, tớ có cái áo cũng tạm cầm cự được, nhanh nhanh lên nhé, tớ sắp chết cóng rồi đấy.
- Rồi, rồi, cậu mà chết thì anh Phong ai lo?Hì hì
- Lại nữa?Nhanh lên đấy
- Bạn ơi, Thùy Anh ơi, tớ đây này
- Linh, Hùng, nhớ 2 người quá, nhớ chết mất...
- Này, này, vợ chạy chậm thôi, con khó chịu đấy. .
- Con còn nhỏ tí mà chồng cứ lo gì chứ?Tớ cũng nhớ cậu lắm, biết không hả?Sao lại đi lâu thế chứ?Hu hu, có biết tớ nhớ cậu lắm không hả?
- Tớ cũng nhớ 2 người lắm, tớ xin lỗi, xin lỗi cậu
- Này, này 2 người đang làm cái gì đấy, sao lại khóc, sao lại khóc chứ?Tôi không biết làm sao đâu đấy. Vợ không được khóc nữa, em bé không vui đâu, Thùy Anh không khóc nữa, gặp lại bọn tớ phải vui chứ.
- Ừ được rồi, không khóc, mình về thôi nào, tớ lạnh lắm rồi. Đi thôi mẹ trẻ, về nhà rồi mình khóc tiếp.
- Hì hì, thế cũng được chồng nhỉ?
- Xem kìa, xem vợ kìa. mới còn mếu máo giờ lại toe toét được rồi.
- Chồng ý kiến gì hả?
- Không, không, vợ yêu về nào. Hì hì
- Hai người này, mấy năm rồi mà vẫn chẳng thay đổi chút nào, tớ phục 2 người thật đấy.
- Mà thay đổi thì chúng tớ chẳng còn yêu nhau rồi. Hì, chồng nhờ?
- Vợ nói gì cũng chuẩn hết... .
Gặp lại những người bạn cô thấy lòng mình ấm áp lắm, lâu lắm rồi mới có người mang cho cô thứ tình cảm thật sự thiết tha như thế này, cô về rồi đây, về lại với mọi thứ rồi đây, Phong... em về rồi.
- Thùy Anh. .
- Ừ, sao thế?
- Lát nữa đến bệnh viện cùng tớ nhé?
- Bạn đến viện làm gì?
- Đi khám thai, mà Hùng bận nhiều việc quá, bảo mang tớ đi nhưng tớ bảo để tớ đi với cậu nên Hùng đồng ý rồi.
- Ừ, lát tớ đi cùng cậu.
- Nguyễn Thị Thảo Linh có đây không, tới lượt vào khám.
- Tôi đây, cậu ngồi chờ tớ nhé.
- Không cần tớ vào cùng à?
- Thôi, tớ sợ cậu lại suy nghĩ
- Ừ, vậy cũng được, cậu vào đi, có chuyện gì thì gọi tớ vào ngay nhé.
- Ừ, tớ biết rồi, hì.
- Tránh đường, tránh đường, làm ơn tránh đường, bệnh nhân đang rất nguy kịch, làm ơn tránh đường ạ.
- Con ơi là con, sao lại ra nông nổi này hả con?Trời ơi con tôi
- Làm ơn nhường đường cho bệnh nhân đi ạ.
- Á... . mẹ ơi, cứu con, huhu, mẹ ơi, đau quá...
- Cố lên con, cố gắng lên, bác sỹ làm ơn cứu con tôi... . .
Có cảm giác gì đó ứ nghẹn ở cổ, cô thấy khó thở vô cùng, những ký ức đó lại hiện lên trong cô rõ ràng quá mức, cái ký ức cô ngàn vạn lần không muốn nhớ, cái ký ức đã khiến Phong và cô rời xa nhau, một sự mất mát quá lớn trong đời.
"- Thùy Anh, Thùy Anh, cố gắng lên bạn nhé, nhất định phải cố gắng.
- Mời cô ra ngoài để bác sỹ làm việc.
- Thời gian khoảng bao lâu vậy ạ?
- Chừng 30 phút là xong xuôi.
- Vâng, nhờ bác sỹ cố gắng giúp bạn cháu ạ.
- Haiz, giới trẻ bây giờ thật là không hiểu nổi.
- Á á á á...
- Cắn răng chịu đựng đi cô gái, bản thân phải chịu trách nhiệm với việc mình đã làm.