Chỉ còn tiếng mưa rơi
Tiếng cười nói của những cặp đôi bước vào quán Xcafe này khiến tôi bỗng dưng tỉnh lại sau một chuyến bay dài đi qua kí ức. Quân nhìn tôi, mỉm cười rồi tiến ra chiếc đàn piano ở phía trước. Ngón tay anh lả lướt trên phím đàn, khuôn mặt anh nhìn vô định vào không trung, rồi lại nhìn về phía tôi. Tôi bất giác, đỏ mặt ngại ngùng…
“Tình đã không còn đẹp như đôi ta bên nhau hôm nào.
Hạnh phúc ta theo thời gian trôi xa mãi mãi,
Tiếc nuối bao nhiêu kỉ niệm ngày mình bên nhau.
Để đến hôm nay kề bên mà sao người ơi,
Khoảng cách như thật xa xôi không ai nói gì.
Chỉ có không gian lặng im chợt nhận ra đã quá lâu,
Ta không nhìn vào đôi mắt nhau….”
Những cơn mưa bắt đầu rơi nặng hạt. Tôi nhìn ra màn mưa trắng xóa, rồi bất giác tôi bất giác thấy mắt anh đẫm nước, long lanh như chực chờ, nhưng anh không hề khóc. Đôi mắt buồn vô hạn cứ quấn lấy giọng hát trầm khàn ấy. Có lẽ, đã rất lâu rồi tôi mới thấy anh có nhiều cảm xúc đến như thế.
Cách đây 3 năm, tức là lúc ngày chúng tôi vừa biết nhau, gia đình Quân vừa phá sản vì bố của anh làm ăn thua lỗ. Ngày hôm đó, khi tôi, An và anh gặp nhau, tài sản nhà anh đã bị niêm phong chờ xử lý, anh chỉ còn tay trắng. Ngày hôm đó cũng là ngày đầu tiên anh biết bia rượu là gì. Không lâu sau đó, bố anh qua đời vì không chịu nổi áp lực. Rồi mấy tháng sau, mẹ anh bỏ anh để đi theo một người đàn ông khác. Những lúc ấy, anh bảo rằng nếu không có tôi luôn ở cạnh anh, chắc có lẽ anh sẽ không được điềm tĩnh như bây giờ, và cũng sẽ chẳng bao giờ nở thêm một nụ cười một lần nào nữa… Thực ra, trên đời này, người ta cô đơn không phải bởi vì không có ai bên cạnh, mà là không tìm được người phù hợp để ở cạnh. Và anh, có lẽ cũng nằm trong một số trường hợp như thế… nhưng thật may mắn vì lúc ấy, có tôi bên anh.
Tiếng đàn dứt. Quán lặng đi. Tiếng ồn ào lại bắt đầu trở lại. Anh mỉm cười nhìn tôi rồi tiến lại phía bàn chúng tôi ngồi ban nãy. Nhìn anh khuấy đều ly café, tôi tinh nghịch chọc anh:
- Anh cứ đẹp trai thế này, cứ đánh piano hay đến thế này, cứ nhẹ nhàng đến thế này, mấy cô gái kia đang chuẩn bị xin nộp đơn làm người yêu của anh hết đấy!
- Vậy cơ à? Anh nghĩ mình không được phúc phần đó đâu.
- Này này, anh cứ như thế ế già thì em làm sao an tâm cho được!
- Thì em lo cho anh suốt đời đi!
- Không thể được!
- Vì sao?
- Vì em và An là một cặp!
- Vậy à? Anh đùa thôi! Làm sao có chuyện ấy được em nhỉ? Chúng ta là anh em tốt mà, phải không?
Quân bật cười ha hả, rồi bất giác nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi bối rối, vội tìm cách quay mặt đi ra chỗ khác. Anh đưa cho tôi một cuốn sổ, in hình một ngôi sao rõ to. Anh nhấm ngụm café rồi nói với tôi:
- Anh tặng em cuốn sổ này. Đây là cuốn sổ anh tự thiết kế đấy! Một ngôi sao rất gần nhưng lại rất xa, rất đẹp nhưng chẳng thể chạm tới, em ha!
- Anh nói nhảm không hà!
- Ừ, ấy vậy mà cũng có người chịu nghe anh nói nhảm đấy!. Ngày mai anh bay sang Sing rồi em à, lần này chắc anh qua định cư ở đó luôn, vì nơi này chắc có lẽ cũng không ai cần anh nữa!
Anh bật cười, nụ cười buồn. Tôi vỗ vai anh, rồi buông thêm vài câu bông đùa. Tôi bỗng thấy mắt mình cay cay, nhưng giấu đi để anh không biết. Đồ ngốc, sao lại không có người cần anh cơ chứ. Tôi vẫn tỏ vẻ như không có gì, anh chào tạ