Ngày sinh nhật cuối cùng
- Xuống ăn cơm đi con! Cơm nguội mất. Mẹ nấu từ ban nãy , để đợi con về. – Mẹ đứng ở của phòng, nhẹ nhàng nói.
- Mẹ cứ ăn trước đi, đợi con làm gì? – Tôi gắt lên.
Sự mệt mỏi và những nỗi lo âu luôn làm người ta nông nổi và thiếu chín chắn như một nguyên tắc bất di bất dịch. Nhưng dĩ nhiên, lúc đó tôi không thể nhận ra. Mẹ không nói gì thêm, lẳng lặng bước ra. Tôi nằm dài trên giường và thiếp đi. Nhẹ nhõm. Khi tỉnh dậy, tôi đã thấy bát cơm và đĩa đỗ xào đã ở trên bàn học từ lúc nào, mùi thơm của đỗ khiến lòng tôi khoan khoái.
Chợt em tôi đi vào.
- Chị không mua gì tặng mẹ à?
- Hôm nay là ngày gì mà tặng quà?
- Ơ, chị quên à? Hôm nay là sinh nhật thứ 42 của mẹ.
Tôi nhớ khi bố còn sống, đến ngày sinh nhật mẹ, bố tự tay vào bếp nấu ăn, bữa cơm chiều là lúc cả nhà quây quần và cũng là lúc tôi tặng mẹ món quà mà ba bố con đã chọn mua từ trước. Hôm nay là sinh nhật mẹ. Tại sao tôi lại quên được nhỉ? Chắc lúc này mẹ đang nhớ bố lắm, nhớ cả bữa cơm chiều ngày này năm ngoái. Chắc giờ mẹ đang rất buồn. Tôi muốn xin lỗi mẹ nhưng vì lòng tự ái tôi đã không làm được.
Thời gian tiếp tục trôi như dòng chảy của một con sông, cuốn mọi chuyện lùi dần vào dĩ vãng. Tôi đỗ đại học, đồng nghĩa với việc gánh nặng trên vai mẹ càng nhiều. Mẹ tiều tụy và ốm yếu. Bác sĩ khám và kết luận: mẹ bị ung thư phổi, thoái hóa cột sống và suy nhược cơ thể. Chao ôi! Sao mọi bất hạnh và đau đớn cứ dồn cả về phía con người khốn khổ ấy. Mẹ chỉ còn hai tháng…
Sinh nhật thứ 43, mẹ đang nằm trên giường bệnh. Tôi làm sao quên được. Tôi mua quà tặng mẹ. Một chiếc đồng hồ. Mẹ mở quà, nhìn chiếc đồng hồ hình con thỏ, đôi tay gầy guộc, nâu sạm, run run chạm vào một cách khó nhọc. Tóc mẹ bạc nhiều và cũng đã rụng nhiều, đôi mắt mẹ đỏ đục, từng giọt nước mắt lăn dài trên gò má cao đầy những vết tàn nhang. Mẹ mím chặt đôi môi khô nứt để khỏi bật ra thành tiếng, hay cổ họng khản đặc khiến mẹ không nói nên lời. Tôi sợ hãi nhìn vào chiếc đồng hồ hình con thỏ, kim giây đang quay thật nhanh, những tiếng tích tắc lạnh lùng, ghê rợn đang đếm từng giây của sự sống. Tôi đau đớn và ân hận sao mình đã quá vô tâm. Hẳn giờ đây lòng mẹ rất nặng nề.
Một buổi chiều mùa hè oi bức và ngột ngạt, mẹ đã bỏ chị em tôi mà tìm lên với bố. Tôi đặt chiếc đồng hồ hình con thỏ lên bàn thờ, cạnh ảnh mẹ.
Giờ đây tôi sống cùng người bác ruột. Không ngày nào tôi quên lau chùi sạch sẽ chiếc đồng hồ ấy. Và cũng không khi nào tôi quên ngày sinh nhật cuối cùng của mẹ, ngày mẹ đau khổ và thất vọng nhất.
Tôi ân hận, nhưng cũng để làm gì. Mẹ đâu thấy được. Cũng chính vì thế mà lòng tôi chẳng lúc nào thanh thản. Tôi đã không yêu mẹ đúng lúc và không yêu mẹ đủ nhiều. Tất cả chẳng thể nào thay đổi được nữa.
Người ta luôn như vậy. Chỉ khi mất đi mới biết quý trọng, tiếc nuối và nói hai chữ “giá như”.
Nếu bạn còn bố mẹ, thì đừng xử xự như tôi, đừng bao giờ làm họ buồn, đừng bao giờ để nước mắt lăn trên má mẹ, đừng bao giờ để nỗi thất vọng ám ảnh trong mắt bố.
“Hãy yêu thương khi còn có thể”
Nguồn tin : Sưu Tầm - Truyện Hay Mỗi Ngày - http://www.truyenhaymoingay.net/3796-ngay-sinh-nhat-cuoi-cung.html