Kho Truyện   |    Blog entry

Đứng lên và nói

Những Năm Tháng Vội Vàng Khi một cánh cửa đóng lại, cánh cửa khác sẽ mở ra Yêu và trọng /p] [p]Tôi không đồng ý, nhưng tụi nó bảo nếu tôi không nhận thì không bạn bè gì hết và khuyên tôi nên nhận số tiền đó.[/p] [p]***[/p] [p]Tuổi học trò ai cũng có những ký ức đẹp, khó quên để rồi nó sẽ mãi sống trong lòng bạn, nó gợi nhớ cho bạn về một thời áo trắng cắp sách đến trường, thật ngây ngô và hồn nhiên. Đối với tôi thời "Vàng Anh" có lẽ đã để lại trong tôi một ký ức không thể xóa nhòa.[/p] [p][img]images/Phuongvtm/2014.02/vang-anh-oi.jpg[/img][/p] [p]Thời "Vàng Anh" của tôi được bắt đầu khi tôi học lớp 8 và nó huy hoàng nhất là khi tôi bước sang năm lớp 9, năm cuối của cấp II. Gọi là thời "Vàng Anh" bởi chúng tôi, sáu đứa bạn thân, cùng làng, học chung một lớp đã thành lập cái nhóm gọi là " Vàng Anh", với ước mơ được tung cánh bay tự do trong bầu trời này như những chú chim Vàng Anh kia. Sáu đứa chúng tôi lúc nào cũng đi cạnh nhau từ những buổi đi học chính thức trên trường cho đến những buổi đi học thể dục hay đi lao động.[/p] [p]Có lần tôi quy phạm phải ở lại lao động sân trường sau giờ học thể dục, thế là năm đứa kia ở lại đợi tôi lao động xong rồi cùng về mặc dù trời đã rất trưa. Nghĩ tới lúc đó tôi lại thấy vui. Khi nhóm chúng tôi mới thành lập bố mẹ của chúng tôi đã rất lo lắng bởi lẽ các bậc phụ huynh sợ chúng tôi sẽ mãi ham chơi mà quên việc học hành. Nhưng chúng tôi không bao giờ làm cho bố mẹ phải lo lắng vì chúng tôi luôn biết giúp đỡ nhau trong học tập.[/p] [p]Cứ mỗi tháng chúng tôi chọn ra một ngày gọi là họp nhóm. Vào ngày đó chúng tôi sẽ tập trung lại nhà một đứa trong nhóm, gom tiền lại rồi tổ chức nấu ăn giống như một buổi party nho nhỏ mà giới trẻ bây giờ thường hay gọi ấy. Ngày hôm đó chúng tôi sẽ tự đi chợ, tự tay nấu những món ăn mà chúng tôi thích. Sau khi ăn uống no nê, chúng tôi lại ngồi lại với nhau rồi mỗi đứa một bài hát cho nhau nghe. Hát cho hả hê, chán chê thì chúng tôi lại chuyển sang tiết mục "tâm sự của con gái". Chúng tôi thi nhau kể nào là chuyện có một anh chàng nào đó đang cưa cẩm một đứa trong nhóm, hay như chuyện có đứa đang bị cảm nắng rất cần tư vấn, nói chung là vô số chuyện trên trời dưới đất nhưng không phải ai cũng biết.[/p] [p]Cái thời đó chúng tôi có vô số chuyện, vui có, buồn có, nhưng có một chuyện thực sự làm tôi nhớ mãi không quên mặc dù khi có dịp ngồi lại với lũ bạn tôi thường hay kể lại câu chuyện ấy nhưng bọn chúng chẳng nhớ gì cả. Đó là vào năm tôi học lớp 9, lúc ấy tôi giữ chức thư ký kiêm thủ quỹ của lớp. Thầy chủ nhiệm tin tưởng giao cho tôi thu nhận tiền học phí của các bạn trong lớp khi thầy không có tiết dạy trên trường. Công việc đó tôi đã làm rất tốt trong học kì 1, vấn đề nảy sinh ở đầu học kì 2. Lúc đó tôi có thu học phí của một bạn trong lớp. Lúc thu thì bạn đã nộp đủ cho tôi và tôi cũng đã cho bạn ký tên vào cuốn sổ thu tiền của tôi. Nhưng đến khi tôi gặp thầy chủ nhiệm nộp lại khoản tiền ấy thì tôi phát hiện tờ năm mươi nghìn đồng không cánh mà bay. Tôi không biết là do tôi đánh rơi ở chỗ nào hay vì một lý do nào đấy mà tờ tiền ấy đã bị thất lạc. Vào thời đó thì đây là một số tiền không nhỏ đối với chúng tôi. Vào giờ ra chơi thấy tôi hoảng hốt thì thầy chủ nhiệm mới hỏi tôi có chuyện gì vậy? Tôi ấp úng không trả lời nhưng vì tôi cũng không giấu chuyện này được với thầy. Sau khi biết chuyện thầy bảo tôi cứ an tâm số tiền đó thầy sẽ bù vào, lúc đó tôi không đồng ý, tôi nói với thầy:[/p] [p]- Em sẽ bù lại số tiền đó thầy à.[/p] [p]Thầy lại nói:[/p] [p]- Em lấy đâu ra số tiền đó mà bù vào chứ?[/p] [p]- Em có tiền lì xì tết mà thầy. (Vì lúc đó là tuần học đầu tiên sau tết)[/p] [p]Nhưng tôi biết gom hết tiền lì xì tết của tôi cũng không đủ được. Nhưng tôi cũng biết hoàn cảnh nhà thầy cũng khó khăn lắm, tôi không muốn thầy phải bù số tiền đó. Thầy nhất quyết không đồng ý, thầy lấy trong ví tiền của mình tờ năm chục rồi đưa cho tôi, tôi không chịu nhận số tiền ấy nhưng thầy làm ra vẻ mặt nghiêm nghị nên tôi miễn cưỡng nhận lấy số tiền. Bước vào lớp mà lòng nặng trĩu, tôi ngồi vào bàn. Mấy đứa bạn ngồi cạnh tôi thấy vậy liền hỏi:[/p] [p]- Có chuyện gì vậy?[/p] [p]Tôi nói:[/p] [p]- Không có gì đâu.[/p] [p]Bỗng dưng trong đầu tôi lúc này nãy ra một ý định, thằng bạn ngồi cạnh tôi gia đình nó cũng khá giả, mấy chị của nó đi làm ăn xa nên mỗi dịp tết nó được lì xì rất nhiều. Tôi liền đánh bạo hỏi nó:[/p] [p]- Ông cho tui mượn tạm năm chục nghìn được không?[/p] [p]Nó hỏi tôi:[/p] [p]- Mượn tiền chi vậy?[/p] [p]- Thì cứ cho tui mượn tạm đi mà![/p] [p]May sao lúc nay nó mang theo tiền, nó đồng ý cho tôi mượn. Tôi lại nói:[/p] [p]- Tui mượn lát tui trả lại liền à.[/p] [p]Nó đồng ý.[/p] [p]Tôi cầm tờ năm chục mới mượn được với tờ năm chục của thầy chủ nhiệm chạy lại chỗ thầy. Tôi hớt hả nói:[/p] [p]- Em tìm được tờ năm chục rồi thầy à.[/p] [p]Thầy tôi hỏi:[/p] [p]- Em tìm được ở đâu vậy?[/p] [p]- Dạ em để nó trong quyển tập mà hồi nãy không thấy đó thầy.[/p] [p]Thầy lại hỏi:[/p] [p]- Em nói thật không? Đừng có vì không muốn nhận số tiền của thầy mà nối dối thầy nghe chưa.[/p] [p]Tôi vội rút ra tờ năm chục mới mượn của thằng bạn và nói với thầy là tôi đã thật sự tìm được số tiền đó nên thầy đừng lo lắng nữa. Tôi gửi lại thầy tờ năm chục của thầy rồi sau đó chạy vào lớp học. Mọi chuyện tạm ổn, tôi đưa lại tờ năm chục cho thằng bạn, nó bảo tôi nếu cần thì cứ cầm đi khi nào có thì trả sau cũng được. Nhưng tôi là một người rất sĩ diện, lúc nãy đã hứa là một lát sẽ trả nên tôi muốn giữ chữ tín, tôi trả lại số tiền ấy cho nó. Hôm đó trong suốt buổi học tôi chẳng tiếp thu được chữ nào vào trong đầu. Tôi chỉ suy nghĩ làm thế nào kiếm ra được số tiền đó để bù vào mà thôi.[/p] [p]Tan học về thấy tôi ủ rũ năm đứa bạn trong nhóm xúm lại hỏi tôi lúc nãy nói chuyện gì với thầy trong giờ ra chơi mà có vẻ hớt ha, hớt hả vậy. Tội đem mọi chuyện kể lại cho tụi nó nghe. Nghe xong một hồi tụi nó quyết định mỗi đứa góp năm nghìn tiền lì xì tết cho tôi, coi như là giúp tôi gom một nữa số tiền. Tôi không đồng ý, nhưng tụi nó bảo nếu tôi không nhận thì không bạn bè gì hết và khuyên tôi nên nhận số tiền đó. Lúc đó tôi thật sự rất cảm động, không hiểu từ đâu những giọt nước mắt lại chảy ra không ngớt. Có thể mỗi đứa chúng nó thấy năm nghìn ấy chẳng phải là lớn lao để tôi phải rơi nước mắt, nhưng cái thực sự làm tôi khóc không phải là số tiền ấy mà chính là cái tình cảm "be bé" ấy của tụi nó. Trên suốt quãng đường về nhà tôi cảm thấy vô cùng hạnh phúc khi được sải bước cùng tụi nó, cùng sớt chia niềm vui, nỗi buồn của tuổi học trò cùng lũ bạn thân yêu.[/p] [p]Có thể quãng thời gian ấy mãi mãi không trở lại, nhưng đối với chúng tôi ký ức đó mãi mãi tồn tại giống như lời ca mà chúng tôi đã từng ngân nga thuở nào: "Rồi mai đây chia tay đường đời không chung lối, xin hãy giữ năm tháng chứa chan tin yêu, trong con tim ghi mãi phút giây ban đầu, tình bạn thân luôn nồng ấm, mãi không nhạt phai."[/p] [p]Phương La Thư tình: Xin em đừng rời xa tôi nhé 11 điều bạn dễ tìm thấy ở người yêu bạn Thứ Tư 17.6: Ma Kết được đền đáp xứng đáng Thế giới sắp có phút đặc biệt 61 giây

Đầu năm học, hai lớp tiếng Pháp vốn ít học sinh được nhập lại làm một. Thầy chủ nhiệm sắp xếp xen kẽ học sinh hai lớp cũ để mọi người mau chóng làm quen cùng nhau.
Ngồi cạnh tôi là Tùng, cậu bạn có thể nói là nổi nhất lớp. Tùng học giỏi, dáng vẻ bắt mắt, mọi cử chỉ đều toát lên vẻ mạnh mẽ và tự tin. Không riêng nhiều người trong lớp ngưỡng mộ Tùng, mà thầy cô cũng dành cho cậu ấy thiện cảm đặc biệt. Chẳng có gì khó hiểu khi tôi bị Tùng mê hoặc. Tôi tự nguyện đi cùng cậu ấy, làm những việc cậu ấy nhờ, vui thích và tự hào khi được đứng trong ánh hào quang cậu ấy tỏa ra.
Thế nhưng, không thể không nhận thấy một điều, vài thành viên trong lớp không ưa Tùng lắm. Các bạn đó thường lảng vào một góc khi cậu ấy xuất hiện. Chắc do mặc cảm hay ghen tị thôi, tôi nghĩ thế.
Một buổi chiều, cánh con trai lớp tôi rủ nhau ở lại sân thể thao trường chơi đá banh. Tôi cùng đội với Tùng. Chúng tôi đang bị dẫn trước hai trái. Tùng hơi bực dọc. Một cú sút mạnh khiến trái banh bay qua hàng rào sân, vọt ra tận vỉa hè. Cậu ấy chạy vội, đuổi theo trái banh da. Thế nhưng, chờ khá lâu, vẫn không thấy Tùng quay lại. Các bạn nói tôi thử chạy ra ngoài coi sao. Con đường phía sau trường vắng vẻ. Bỗng, tôi nghe thấy có một tiếng kêu la vẳng tới. Tôi chạy về phía bức tường gạch sắp bị đập bỏ ngay góc rẽ vào hẻm. Những gì nhìn thấy qua khung cửa gỗ khiến tôi chết sững. Tùng đang túm chặt cổ áo một thằng bé, đấm túi bụi vào bụng nó. Mặt thằng bé co rúm vì đau. Cảnh tượng thật tàn bạo. “Tùng!” – Tôi thốt lên. Cậu ấy giật mình, buông tay. Thằng nhỏ loạng choạng bước đi. Tôi cũng quay lưng, bỏ chạy. Tùng lượm trái banh, mau chóng đuổi kịp tôi:
– Thằng nhỏ tính ăn cắp banh. May là tớ chụp cổ nó kịp!
– Nhưng lấy lại trái banh rồi, đâu cần phải uýnh nó dữ vậy! – Giọng tôi lạc đi.
– Thôi bỏ qua. Không nói với ai chuyện này nữa, nghe! – Tùng khoát tay. Trong giọng nói của cậu ta, không chỉ là đề nghị, mà còn có chút gì như đe dọa.

tải ảnh
“Nhưng, gạt qua sự hèn nhát, cuối cùng tôi đã nói ra được điều cần phải nói. Vì tôi không muốn thấy những bạn khác lại bị đau đớn. Và vì tôi không muốn đánh mất chính mình”
Tôi bắt đầu ngờ ngợ phía sau vẻ ngoài đáng mến của của Tùng còn có một con người khác. Chú ý quan sát, tôi đã hiểu ra vì sao một số bạn lảng tránh cậu ấy. Với những ai không làm Tùng hài lòng, cậu ấy sẵn sàng ra tay. Và đáng sợ nhất, cậu ấy biết cách để làm cho người ngoài cuộc không biết, không tin vào những sự thật đó. Tôi sợ hãi thật sự. Tôi không muốn thân thiết với Tùng nữa. Nhưng, cậu ấy vẫn rủ tôi học nhóm và đi chơi chung.
Giờ ra chơi, Tùng vắng mặt, tôi chạy xuống căn-tin mua hộp sữa. Đi qua cầu thang phụ, tôi bắt gặp Viễn, tên bạn nhỏ con, nhút nhát. Bạn ấy ngồi trên bậc cầu thang, gập đôi người, tay ôm bụng. Tôi dừng lại, ngạc nhiên: “Chuyện gì vậy Viễn?”. Khi Viễn nhìn lên, tôi nhận ra bạn ấy mới khóc, mắt còn đỏ hoe. Trên trán, còn có vết bầm đỏ. “Cậu bị đánh hả?” – Tôi hiểu ngay. Viễn gật đầu. “Ai?” – Tôi hỏi tiếp, trong đầu lại hiện ra hình ảnh thằng bé lượm trái banh bị nện tàn nhẫn. Viễn nín lặng, sợ hãi. Tôi quay về phía sau. Tùng đứng ngay sau lưng tôi, mặt khó chịu. Cậu ấy kéo tôi lên lớp, thản nhiên: “Cậu để ý chuyện vặt đó làm chi cho mệt”. Tôi hỏi: “Nếu tớ nói ra người đánh Viễn là ai, thì sao?”. Tùng cười tỉnh: “Thì cậu sẽ giống như Viễn thôi. Nhưng, quan trọng hơn, ai sẽ tin điều cậu nói?”. Tôi hiểu, Tùng có lý. Phải đến hồi chuông thứ hai vào tiết, Viễn mới lên tới phòng học. Bạn ấy vẫn còn rất đau, nhưng cố gắng giấu nhẹm đi.

tin cùng chuyên mục

google facebook twiter sms G G google



pacman, rainbows, and roller s